Clip QUAY LÉN chị gái TỰ SƯỚNG trên giường

Clip cực HOT - Không xem PHÍ cả đời tháng 9 2013 ~ Đời sinh viên

Pages

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Kỹ năng tiếng anh giao tiếp cần cho sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp

Khi làm việc trong môi trường quốc tế, yêu cầu đầu tiên đối với bạn là phải có khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ tốt. Lợi thế về tieng anh giao tiep giúp bạn chóng hòa nhập dễ dàng vào văn hóa doanh nghiệp của công ty.


Ngay từ lúc còn là sinh viên, nhiều bạn đã mơ ước tìm kiếm được cho mình một công việc tốt với mức lương khởi điểm cao tại các công ty nước ngoài sau khi vừa tốt nghiệp đại học. Tuy nhiên, để có thể thích nghi với môi trường làm việc quốc tế mang tính cạnh tranh cao và áp lực lớn, bạn phải trang bị cho mình rất nhiều kỹ năng. Sau đây là một số lời khuyên dành cho các bạn sinh viên.

Tích lũy kinh nghiệm ngay từ khi còn là sinh viên

Kiến thức được học tại giảng đường đại học khác rất nhiều so với những gì bạn biết đến trong quá trình đi làm thực tế. Bạn sẽ cần một khoảng thời gian nhất định để làm quen và thích nghi dần với công việc. Tuy nhiên, khi làm việc trong các công ty nước ngoài, áp lực rồi khối lượng công việc buộc bạn phải nhanh chóng rút ngắn thời lượng này. Bên cạnh đó, khi mới đi làm, bạn cũng sẽ gặp rất nhiều điều mới mẻ, thậm chí không liên quan đến chuyên ngành mà bạn được đào tạo. Nếu không có một tâm lý vững vàng, sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách thì các bạn sinh viên mới tốt nghiệp sẽ đối mặt với stress lớn và đánh mất đi cơ hội việc làm.

Do đó, các bạn sinh viên khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học đã phải chuẩn bị tốt tâm lý bằng cách tìm kiếm các công việc part-time, tham gia các khóa đào tạo kỹ năng ngắn hạn để tránh khỏi việc vấp phải những bỡ ngỡ khi vào làm việc tại các công ty nước ngoài.

Ngoại ngữ là yếu tố không thể thiếu

Rõ ràng, khi làm việc trong môi trường quốc tế, yêu cầu đầu tiên đối với bạn là phải có khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ tốt. Lợi thế về giao tiếp tiếng Anh không chỉ giúp bạn lọt vào “mắt xanh” của nhà tuyển dụng mà còn nhanh chóng kết nối được với các đồng nghiệp, cũng như hòa nhập dễ dàng vào văn hóa doanh nghiệp của công ty. Tất cả những điều này sẽ tạo điều kiện cho bạn thúc đẩy năng suất, cũng như hiệu quả công việc.

Bởi vậy, bạn luôn phải hình thành cho mình ý thức liên tục trau dồi vốn ngoại ngữ bằng cách tăng cường thực hành 4 kỹ năng nghe, nói, đọc, viết. Việc tham gia các khóa đào tạo tiếng Anh, đọc sách, báo ngoại ngữ hay xem phim, nghe nhạc nước ngoài sẽ hỗ trợ đắc lực cho bạn trong việc cải thiện đáng kể khả năng giao tiếp ngoại ngữ. Bạn cần nhớ rằng, để có thể sử dụng được tiếng Anh nhuần nhuyễn bạn cần học cả đời. Do vậy, việc tham gia các lop hoc tieng anh chuyên nghiệp là một quyết định hợp lý trong việc “đầu tư” cho sự nghiệp.

Sở hữu chứng chỉ ngoại ngữ quốc tế

Để có thể cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học, các bạn sinh viên cần phải vượt qua kỳ thi sát hạch ngoại ngữ TOEIC với số điểm tối thiểu do trường quy định. Đây được xem là điều kiện đủ để nhà trường cấp cho bạn tấm bằng cử nhân – giấy thông hành đầu tiên để bạn có thể tìm kiếm các công việc tốt. Tấm bằng TOEIC kết quả cao cũng là điểm cộng của bạn trong hồ sơ phỏng vấn. Và bạn cần phải chuẩn bị ngay từ bây giờ để chắc chắn nắm được cơ hội làm việc tốt.

Tham gia các khóa học tại CELI để cải thiện kỹ năng tiếng Anh của mình một cách tốt nhất là sự lựa chọn ưu việt dành cho bạn. CELI sử dụng phương pháp giảng dạy theo hướng giao tiếp để tối ưu hóa các giờ học nhằm dạy cho học viên cách sử dụng ngôn ngữ và hướng cho học viên luôn sử dụng ngôn ngư như là phương tiện giao tiếp hàng ngày vào tất cả các hoạt động có ý nghĩa ngay chính trong và ngoài lớp học của mình.

Cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả

Bạn học tieng anh giao tiep để làm gì?

Nếu chưa trả lời được câu hỏi này, tốt nhất bạn đừng nên học tiếng Anh giao tiếp nữa, sẽ không có ích gì đâu. Bạn không thể học được nếu không biết mình học để làm gì, bởi lẽ điều đó quyết định việc bạn sẽ học CÁI GÌ và NHƯ THẾ NÀO.

Thông thường có những đối tượng lop hoc tieng anh giao tiếp như sau:

-Tiếng Anh giao tiếp để sử dụng tiếng Anh trong cuộc sống hàng ngày: Phục vụ cho những người có một số giao tiếp cơ bản với người nước ngoài như đi du lịch, làm dịch vụ, bán hàng, kết hôn với người nước ngoài, đi lao động ở nước ngoài (tùy công việc có thể phải học thêm tiếng Anh chuyên ngành)

- Tiếng Anh giao tiếp cho người đi làm để sử dụng trong công việc hàng ngày tại các công ty liên doanh, công ty nước ngoài tại Việt Nam

- Tiếng Anh giao tiếp để sử dụng trong môi trường học tập và sinh sống ở nước ngoài: Dành cho những người đi học, đi đào tạo, hoặc định cư hẳn ở nước ngoài.

Mỗi đối tượng trên sẽ cần nội dung học khác nhau và phương pháp học khác nhau. Tất nhiên, nếu chúng ta có đủ nghị lực, thời gian và tiền bạc để học tiếng Anh lên đến trình độ cao nhất, đầy đủ các kỹ năng nhất thì quá tuyệt vời, nhưng để thực tế và hiệu quả hơn thì chúng tôi khuyên bạn nên giới hạn mục tiêu đúng theo nhu cầu của mình thôi.


Bạn nên học tiếng Anh giao tiếp như thế nào?

Sau khi trả lời được câu hỏi "học để làm gì", thông thường bạn cũng đã tự trả lời được câu hỏi "học cái gì" rồi. Nếu là để sử dụng tiếng Anh giao tiếp cơ bản hàng ngày: Hãy học theo các tình huống, các cụm từ và mẫu câu đơn giản nhất, bỏ qua ngữ pháp, tập trung và khả năng nghe và phản xạ nói. Nếu bạn phải đi học tập ở nước ngoài: Bạn phải chú trọng hơn đến ngữ âm, ngữ pháp, xây dựng vốn từ vựng phù hợp với chuyên ngành mình học. Nếu muốn định cư sinh sống ở nước ngoài: Ngôn ngữ tiếng Anh cơ bản theo giáo trình là không đủ, bạn còn cần biết thêm nhiều thành ngữ, tiếng lóng, cách nói tiếng Anh "trong thực tế". Nếu học tiếng Anh giao tiếp để làm việc cho công ty nước ngoài ở Việt Nam: Bạn không cần biết và nói nhiều từ lóng hay ngôn ngữ đời thường đâu, nên chú trọng vào thứ tiếng Anh "formal", đơn giản và đúng quy tắc là được.

Bạn nên học tiếng Anh giao tiếp như thế nào? Rất nhiều phương pháp, kỹ năng bạn có thể tìm kiếm được trong các cuốn sách, trên mạng, trong bài viết này chúng tôi chỉ nhấn mạnh vào một vài nguyên tắc đặc biệt cần thiết như sau:

- Giao tiếp là Nghe + Nói, vì thế đừng luyện tập tách riêng hai kỹ năng này. Có nhiều người học nghe bằng cách nghe băng rất nhiều, sau đó học nói bằng cách tự mình nói về một chủ đề nào đó. Cách học này mang lại ít hiệu quả, lý do vì khi nghe và nói như vậy bạn đang tương tác CHỦ ĐỘNG và MỘT CHIỀU, vì thế nó không rèn luyện phản xạ giao tiếp như trong thực tế. Bạn sẽ vẫn hoàn toàn bối rối khi phải nói chuyện với một người khác, bởi vì khi đó nội dung giao tiếp sẽ thay đổi, biến hóa và không phụ thuộc vào một mình bạn. Bạn không phản xạ kịp và sẽ cảm thấy "bí" rất nhanh, mặc dù bạn có rất nhiều vốn tiếng Anh trong đầu.

Hãy cố gắng để luyện tập tiếng Anh giao tiếp với người thật, tốt nhất là với người nước ngoài, hoặc những người giỏi tiếng Anh hơn bạn, hoặc cùng lắm thì với bạn bè cũng được. Đừng tập một mình!

- Đừng học để biết, hãy học để vận dụng. Bạn có biết rằng người ta đã kết luận rằng chỉ với 1000 từ cơ bản, bạn đã có thể giao tiếp thông thường được bằng tiếng Anh, chỉ với 2-3000 từ đã đủ cho bạn nói tiếng Anh lưu loát, trôi chảy rồi. Vì thế vấn đề không phải là học nhiều, mà là sử dụng được tất cả những gì bạn đã học. Thay vì dành nhiều thời gian học từ mới và mẫu câu mới, hãy luyện tập để sử dụng nhuần nhuyễn và linh hoạt vốn từ đang có của bạn trước đã.

- Học ngữ cảnh trước, học từ vựng sau. Bạn có từng học bằng cách ôm cuốn từ điển, đặt kế hoạch mỗi ngày phải thuộc 5 từ mới? Hoặc bạn học từ "go" và liệt kê ra các cách sử dụng từ đó? Học như vậy thì đến khi phải giao tiếp, phải nói bằng tiếng Anh bạn sẽ mất khá nhiều thời gian "lục lọi" trong vốn từ của mình xem từ nào dùng như thế nào, có dùng cho trường hợp này được không. Bạn sẽ nói lập bập, ngắt quãng và chỉ một lúc sau là bối rối, xấu hổ.

Thay vào đó, hãy học các "ngữ cảnh" và các từ, cụm từ gắn với ngữ cảnh đó. Khi gặp tình huống tương tự bạn đã có sẵn tiếng Anh phù hợp để "bật" ngay ra rồi, thay vì phải nghĩ lâu. 

- Cố gắng phát âm đúng ngay từ đầu. Như trên đã nói, bạn không nhất thiết phải biết rất nhiều từ. Nhưng khi học từ nào hãy cố gắng nghe thật rõ và phát âm thật đúng, tất nhiên bạn không cần phải nói chuẩn ngay giọng Anh hay giọng Mỹ, nhưng đừng học phát âm đại khái cho xong. Lý do thứ nhất là đã sai thì rất khó để sửa, lý do thứ hai, quan trọng hơn là nếu bạn phát âm sai thì rất có thể bạn nói người ta chẳng hiểu gì. Nếu bạn nói được vài từ rõ ràng, họ có thể đoán ra ý bạn, nhưng nếu bạn nói cả câu mà phát âm sai hết thì không ai hiểu được đâu.

Anh đã khiến em bị tổn thương

Nếu những gì anh gây ra là không thể tha thứ, thì cũng đừng trách em. Con gái là vậy, khi bị người yêu mình làm tổn thương thì rất khó tha thứ, cho dù còn yêu đi chăng nữa.

Xin lỗi em…

Vì anh đã khiến em thất vọng….

Anh đã ước ngàn lần, vạn lần rằng mình đã không hành động và nói ra câu đó! Nhưng lời đã nói ra thì sao rút lại được… Đã quá muộn rồi anh à!

Anh không ở trong tình cảnh ấy nên không thể nào hiểu được nỗi buồn của em! Đúng là anh không hiểu em, nên mới thô lỗ đến vậy! Anh thật ngốc! Em buồn, em không vui và có thể trút tất cả những thứ đó lên anh. Em giận vì sự ngốc nghếch của anh, em có thể nổi cáu, có thể mắng anh. Nhưng giá như anh đừng bao giờ đối xử với em như vậy! Em bước qua anh, đơn giản và nhẹ nhàng, như thể trước mắt chỉ là một người xa lạ nào đó… Ánh mắt của em nhìn anh, vì sao, vì sao lại lạnh lùng, xa lạ đến thế? Chỉ vì lời nói thiếu suy nghĩ và hành động đó của anh thôi…

Anh đã từng nghĩ rằng anh có thể làm những điều thật lãng mạn để em luôn vui vẻ! Nhưng anh thật vô dụng! Lúc em cô đơn nhất, buồn phiền nhất, em cần một bờ vai, một người có thể chia sẻ nhưng anh lại không ở đó, chỉ đơn giản là ở bên em thôi! Em vốn trầm tính nên chỉ muốn anh ngồi bên cạnh em, mà không nói gì, bên nhau trong sự im lặng, để rồi tự hiểu nhau qua ánh mắt, cảm xúc của mình. Em chỉ mong vậy thôi. Vậy mà anh cũng không làm được!

 Để rồi anh chỉ có thể nói với em những câu vỗ về, có thể nói, là vô tích sự nhất, chẳng những không giúp em bớt buồn mà ngược lại, chỉ khiến em thêm bực mình! Em không thích sự ồn ào ở anh, không thích sự kiêu hãnh của anh khi có em, em không phải là món hàng để anh có thể quảng cáo đến mọi người, em không thích sự áp đặt của anh, phải làm những gì anh baỏ, em cần có bạn bè, tự do cá nhân, cũng không thích anh kể với mọi người về những việc anh làm cho em, điều đó em muốn tự được cảm nhận.

 Anh à, tình yêu là sự hy sinh, sự chờ đợi mà không cần được đền đáp, chỉ mong nguời mình yêu được hạnh phúc thì cũng yên lòng. Người mà em thích phải chính chắn trong suy nghĩ, nghiêm túc trong hành động, biết chờ đợi trong im lặng và đừng bao giờ giả dối đối với em. Còn điều gì ngốc nghếch nữa mà anh đã làm? Một lời nói, tin nhắn, mà anh, trong một phút thiếu suy nghĩ nhất, đã thốt ra, đã gửi cho em! Để rồi bảo em hãy quên nó đi, xem như là chưa xảy ra, làm sao có thể quên đuợc khi anh đã mang đến cho em một vết thương lòng? Hối hận mà có tác dụng gì khi anh đã khiến em thất vọng?

 Anh đáng mắng trăm ngàn lần vì sự vô tích sự ! Luôn tự nhận là mình quan tâm đến em, nhưng thực ra, anh chẳng hiểu chút gì về em cả! Anh không hiểu em đủ để biết khi nào em buồn! Anh không hiểu em đủ để biết cách giúp em thóat khỏi ưu phiền! Anh không hiểu em, không hiểu chút gì về em cả…Anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em, anh chỉ làm theo cảm tính của mình, anh có biết là đã vô tình làm em đau lòng lắm không? Anh đã hành động như vậy để cố níu kéo em lại chăng?

 Vậy thì anh đã hoàn toàn sai lầm rồi đó. Tình yêu ko phải nắm giữ chặt trong tay, nếu anh càng muốn em là của riêng anh, thì em càng muốn được tự do. Những lời nói và hành động đó khiến em hoàn toàn thất vọng về anh, em chỉ muốn gào lên cho nhẹ bớt nỗi thất vọng nặng nề. Anh không biết cách giúp em thoát khỏi nỗi buồn, mà còn gây thêm tổn thương cho em. Em nói lời chia tay không một chút suy nghĩ, và em không hề tiếc vì quyết định này, cho đến tận bây giờ.

 Em nhận được không biết bao nhiêu lời xin lỗi từ anh, ngay cả khi còn đang yêu nhau, và khi chuyện chia tay xảy ra. Anh chỉ biết hứa và hứa, nhưng chưa và sẽ không bao giờ làm được những điều đã hứa với em. Em cũng không biết anh có bỏ ra công sức để hiểu được em không, chỉ biết anh luôn nói rằng lúc nào anh cũng muốn làm điều gì đó tốt nhất cho em, nhưng những gì anh làm thì hoàn toàn trái ngược. Để rồi cuối cùng, em và anh mỗi người mỗi ngã rẽ và không còn là gì của nhau.


Nhớ lại khi trước, anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm thế nào để em để ý đến anh! Anh chỉ nghĩ xem mình cần phải làm gì, làm gì để tình cảm của mình với em được đáp lại! Chẳng bao giờ anh chịu bỏ công ra tìm hiểu em, không phải là để biết em thích gì, ghét gì đâu, mà là để hiểu em, thế thôi! Một việc quan trọng như thế, vậy mà anh cũng chẳng để ý gì đến, thì thật quá ngốc. Để đến bây giờ phải gánh chịu hậu quả, một hậu quả tất yếu…

Nếu những gì anh gây ra là không thể tha thứ, thì cũng đừng trách em. Con gái là vậy, khi bị người yêu mình làm tổn thương thì rất khó tha thứ, cho dù còn yêu đi chăng nữa. Em không biết khi em nói lời chia tay anh, anh có được những suy nghĩ thế này không.

 Nhưng hành động của anh sau khi chia tay đã giúp em nhận ra rằng, em đã quyết định đúng, và em cảm thấy rất thanh thản sau những gì bất đắc dĩ em phải trải qua. Và em cũng muốn nói thêm rằng, nếu hai người không thể quay lại được với nhau, hãy làm những gì tốt nhất có thể nhằm để lại ấn tượng tốt về nhau. Chỉ cần thế thôi anh ạ.

Yêu thầm chị họ phần 1

(Truyen ngan) - Cuộc sống cứ vậy trôi qua, không có gì đáng nói nếu chị ấy không xuất hiện... 


 Hôm đó, mình đi học về thì thấy ba mẹ đang dọn dẹp phòng chị 2 (nhà mình có 3 chị em, mình là út. Cả hai người đều đã có gia đình dọn ra ở riêng cả rồi, nên phòng chị 2 và chị 3 ở đến giờ vẫn bỏ trống, đồ đạc vứt lung tung trong ấy. Các thím cứ nghĩ cái nhà kho thế nào thì căn phòng này ở nhà mình có tác dụng như thế ấy). 
 Thấy tự dưng sao hôm nay ba mẹ lại dọn dẹp căn phòng này, mình hơi ngạc nhiên nên hỏi. Thì mẹ bảo là hôm nay có chị Diễm ở dưới quê lên nhà mình ở luôn. Chị Diễm là con của dì Hai, năm nay 23 tuổi, nghĩa là lớn hơn mình đúng một tuổi. Dì Hai là bà con xa, chứ không phải chị ruột của mẹ mình nha các thím. Nói ra thì hơi rắc rối, mẹ mình và dì Hai là chị em họ (bà ngoại mình thứ 4, mẹ của dì Hai thứ 3). 
 Hồi nhỏ mỗi khi nghỉ hè hay đến dịp lễ tết mình hay về quê chơi, nhiều kỷ niệm lắm các thím à. Nhưng sau này, từ khi lớn lên rồi biết đua đòi (chắc khoảng cấp 2), thì mình không về dưới cùng ba mẹ nữa. Chị Diễm trong ấn tượng của mình là một con bé đen nhẻm, mặt mũi lem luốc nhưng rất lanh, trưa trưa vẫn hay rủ mình trốn ngủ trưa đi sang mấy nhà hàng xóm ăn trộm xoài, điều về chấm muối ớt ăn . 
 Lúc ấy còn nhỏ nhưng chị rất thương mình, khi bị dì Hai phạt đòn vì tội trốn ngủ trưa chị luôn bao che cho mình, lúc nào cũng nhận tội là tại chị xúi bậy mình, nhờ vậy mà lần nào mình cũng tránh được đòn roi (nhỏ xíu biết gì đâu, toàn đưa con gái ra nhận tội thay, hơi hèn các thím nhỉ ) 
 Giờ nghe mẹ nói chị Diễm lên đây ở luôn, tự dưng bao nhiêu ký ức ùa về, nhìn cái thẹo to tướng do bị chó cắn ở chân khi đi trộm xoài mà thấy lòng nao nao. Rất lâu rồi mình không gặp chị, không biết bây giờ chị thế nào rồi, có còn đen thui như hồi xưa không… 
 - Chừng nào chị Diễm lên vậy mẹ? 
- Chiều nay dì Hai với chị mày lên. Đứng không đó làm gì? Lại phụ mẹ dọn dẹp cho lẹ coi. 
 Mình chạy lại lúi húi phụ mẹ wét dọn, miệng không ngớt hỏi tiếp: 
 - Mà sao chị Diễm không ở dưới quê, lên đây chi vậy mẹ? Mẹ chép miệng: 
 - Thì ba mày xin việc giùm nó, chứ để con gái mà cứ đi làm ở mấy cái xí nghiệp dưới đó, lương ba cọc ba đồng, tăng ca suốt ngày không có thời gian nghỉ ngơi, thấy tội quá! 
 À ra vậy, theo mình được biết thì trước giờ chị Diễm làm ở mấy cái xí nghiệp giày da này nọ, nghe nói tụi cấp trên bóc lột sức lao động công nhân ghê gớm lắm. Giờ nghe vậy thấy cũng mừng cho chị! Nhưng mà chị hồi trước mới học xong cấp 3 đã phải nghỉ học do nhà không có tiền cho học lên cao, thất nghiệp mới đi làm công nhân. Giờ không biết ba mình xin được cho chị làm ở đâu cũng hay thật. 
 - Cũng có việc gì tốt đâu. Chị Ánh con bác Quang đang cần người phụ việc ở tiệm làm tóc, ba mày nghe vậy nên xin giùm, sẵn chị Ánh dạy nghề luôn. Mốt con Diễm về quê mở tiệm làm tóc, hi vọng cuộc sống cũng đỡ hơn... 
 Mẹ mình thương cảm nói. 
 Bác Quang là bạn làm cùng cơ quan với ba mình, hai ông già suốt ngày café rồi ngồi đánh cờ, khá thân thiết. Bác có hai người con, chị Ánh 27 tuổi là con gái đầu, có chồng nhưng chồng vừa chết vì tai nạn xe cộ hồi năm ngoái. Còn đứa em trai suốt ngày quậy phá nên bác ấy mới tống nó đi nghĩa vụ quân sự năm nay. Chị Ánh là chủ tiệm làm tóc cũng không lớn lắm, nhưng do khéo tay và chiều lòng khách nên tiệm lúc nào cũng đông. 
 Hì hục dọn phụ mẹ đến gần 1h trưa mới xong, mình ăn vội chén cơm rồi vào phòng ngủ. Trưa nay có tiết học nhưng trời nắng quá, cộng thêm đang ngủ ngon nên đánh luôn một giấc đến xế chiều. Đang nằm nướng thì mình nghe tiếng xe máy dừng trước nhà, rồi tiếng cười nói ồn ào của mẹ với ai đó, chắc là dì Hai lên rồi. 
 Mình lồm cồm ngồi dậy, đi ra cầu thang ngồi lén ngó xuống. Nhà mình 2 tầng, ba mẹ ngủ tầng trệt, mình ở tầng 2, phòng của hai chị mình khi trước ở cũng nằm trên này, nên khi ba mẹ có khách mình hay ra ngồi hóng chuyện. Cầu thang nằm bên phía để bộ salon khách ngồi, lại ở trên cao nên rất ít ai để ý thấy có thằng đang rình rập 
 Dưới nhà cười nói xôn xao, ba đang rót trà với bánh ngọt mời dượng và dì Hai. Nhưng mà sao không thấy chị Diễm đâu . Mình đang thắc mắc thì nghe mẹ kêu lớn: 
 -Diễm vô đây ngồi nè con, làm gì đứng ngoài đó hoài vậy? 
-Dạ, bông đẹp quá nên con đứng ngắm tí… 
 Có tiếng lí nhí của con gái từ ngoài sân vọng vào, êm tai vãi, nghe mà mát lỗ tai dễ sợ 
 Dì Hai cười cười nói : 
 -Chắc nó mắc cỡ. 
-Có gì đâu, toàn người nhà, trước sau gì nó cũng ở đây lâu dài, mắc cỡ gì không biết nữa. 
 Mẹ nói, rồi đi ra sân. Một lúc sau nắm tay một cô gái vào, nhìn mà không tin vào mắt mình luôn các thím ạ, chị Diễm năm nào trong trí nhớ của mình khác xa với cô gái này nhiều lắm. 
 Chị khá cao, chắc khoảng hơn 1m6, dáng người hơi gầy. Mặc quần jean áo thun, gu trời trang cũng không tệ lắm, không lúa như mình vẫn hay nghĩ về gái quê. Mắt chị to đen, chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi thì mím chặt lại chắc là vì đang xấu hổ, nhìn đáng yêu đến thót tờ rym ý lộn thót tim . 
 Nhìn chị tự dưng mình có cảm giác chị thật mong manh yếu đuối, muốn được che chở ngay. Da chị không biết dưỡng kiểu gì mà trắng hồng chứ không đen như lúc nhỏ, dường như chị lột xác giống mấy con rắn mình hay thấy trên tivi trong chương trình thế giới động vật . 
 Điểm đặc biệt mình ấn tượng nhất ở chị là mái tóc dài chấm lưng, đen mượt mà, chứ không nhuộm xanh đỏ tím vàng đủ màu như con gái trên này. Nghe nói con gái ở quê hay gội đầu bằng quả bồ kết, không biết có phải chị cũng vậy hay sao mà tóc bóng mượt ơi là mượt, nhìn cứ muốn được vuốt ngay. 
 Vào được một lúc, dang nghe ba mẹ mình hỏi chuyện thì chợt dì Hai hỏi thăm mình: -Thằng T đâu rồi em? (mình xin phép được giấu tên ) 
 Ba mình cười: 
 -Giờ này nó còn đang nằm nướng trên phòng, thằng này con trai mà ngủ dữ lắm, suốt ngày ăn rồi ngủ, dậy thì đi chơi. Lêu lổng lắm chị à, vợ chồng em dạy mãi không được. Nay có cháu Diễm lên đây, chắc phải nhờ kèm cặp nó giùm. 
 Ba mình là vậy, gặp ai cũng bêu xấu con trai. Mà không hiểu sao lúc này, nghe ba mình nói xong tự dưng chị Diễm ngó lên cầu thang, đúng lúc cái đầu mình đang ló ra nhìn chị. Thế là bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, mình hoảng hồn lật đật thụt đầu vô, còn nghe loáng thoáng tiếng chị cười khúc khích. 
 -Gì vậy Diễm? 
 Có tiếng dì Hai hỏi. Chắc tự nhiên nghe chị cười, dì lấy làm lạ. 
 -Dạ, không có gì. 
 Mình len lén nhìn xuống thì thấy chị đang le lưỡi, rồi lại ngồi cúi đầu mân mê mấy ngón tay. 
 Cả nhà ngồi nói chuyện thêm gần tiếng sau thì hai vợ chồng dì Hai về, không quên dặn dò chị Diễm cố gắng học nghề. Ba mẹ có giữ lại ăn cơm nhưng dì Hai nhất quyết từ chối, chắc nhờ vả lo cho chị Diễm cũng làm dì thấy ngại rồi, không muốn phiền thêm. 
 Tranh thủ lúc ba mẹ tiễn dì dượng về, mình lật đật chạy vào toilet rửa mặt mày, mặc áo vào (mình ở nhà toàn cởi trần, khi trước có chơi thể hình nên người khá đô ), xong rồi chạy tọt xuống dưới nhà ngay. 

Lúc này chị Diễm cũng vừa đi vào sau khi tiễn dì dượng về quê, mặt chị buồn buồn, chắc lần đầu xa gia đình, nhìn mà thấy tội. Mình đi lại gần bắt chuyện ngay: 
 -Chị, nhớ em không? 
 Chị ngước nhìn mình (mình cao hơn 1m7, không cao lắm nhưng được cái cao hơn chị), một lúc sau mới cất được tiếng: 
 -T phải không? Nay cao dữ hén! 
 Vừa xuống đã nghe khen, mình khoái chí cười tít mắt: 
 -Cao vậy mà chị còn nhìn ra em hả? 
 Vừa nói mình vừa đứng sát lại gần, đưa tay đo khoảng cách từ đỉnh đầu chị so với người mình thì khoảng tầm ngang cổ gần đến tai. 
 -Chị nhìn đâu có ra, tại thấy cưng ở nhà này, không phải T thì là ai nữa? Với lại nhìn mặt cũng quen quen. 
 Chị nhìn mình cười lém lỉnh. 
 Hóa ra chị vẫn lanh như xưa, nãy giờ mình bị vẻ ngoài của chị đánh lừa rồi. Ơ mà, chị vừa kêu mình là gì ấy nhỉ? Cưng à? Ax ax tức vãi, mình ghét nhất ai gọi mình bằng cái từ này 
 Mình nhăn mặt: 
 -Đừng gọi em là cưng . Em lớn rồi đâu phải như hồi đó, cưng gì không biết. 
 -Lớn thì lớn vẫn nhỏ hơn chị, gọi cưng nghe cho nó thân mật. 
 Chị hấp háy đôi mắt đen láy, thật là… 
 Mình tức quá mà không biết nói gì, làu bàu: 
 -Lớn hơn có 1 tuổi mà làm thấy ớn… Chưa nói xong thì ba mẹ đi vào, làm mình ngưng ngang. Ba mẹ kêu mình phụ chị mang đồ lên lầu, chị tất nhiên là sẽ ở phòng kế phòng mình ở trên lầu rồi, đêm nay nhát ma hù cho biết tay. Nghĩ tới cảnh đó mình thấy khoái chí trong lòng, miệng cười đểu. 
 -Cưng cười gì mà ghê vậy? Nghĩ bậy gì đó? 
 Tiếng chị vang bên tai làm mình giật bắn, lật đật ấp úng: 
 -Đâu có, đâu có gì đâu. Em đang nhớ lại cảnh thằng bạn bị té xe, nên thấy mắc cười.
 Chị nhìn mình nghi ngờ: 
 -Bạn té xe mà mắc cười, sao cưng ác quá vậy?! 
-Té nhẹ à chị ơi, tại nó chạy xe bốc đầu lấy le với tụi con gái nên bị té, mắc cười lắm!
 Công nhận tài nói xạo của mình vãi thiệt, chị tin sái cổ ngay, không hạch hỏi gì thêm nữa. 
 Phụ chị đưa đồ vào phòng xong xuôi, chị bảo mình: 
 -Xong rồi, cám ơn cưng nghen. Giờ chị phải đi tắm, còn xuống phụ dì dượng dọn cơm nữa. 
 Nghe chị đuổi khéo, mình đành đi xuống nhà. Trong đầu không hiểu sao lại cứ tưởng tượng đến những hình ảnh lung tung… 
 ---------------------------------- 
 Sau khi tắm xong, chị đi xuống bếp phụ mẹ mình dọn cơm. Mình cũng lại bon chen vờ bê nồi cơm, lấy ghế ngồi ra sắp xếp . Đứng gần chị nghe mùi thơm lắm các thím ạ, mà chả biết là mùi gì . Mình tò mò hỏi nhỏ (không dám nói lớn, sợ mẹ mình nghi ngờ mình có ý đồ xấu với chị thì bỏ mợ ). 
 -Chị xài dầu gội gì mà thơm vậy? 
-Trời, dầu gội với xà bông tắm rẻ tiền mấy ngàn 1 cục à, thơm gì đâu mà thơm. 
 Chắc nghĩ mình trêu, nên chị hơi ngại đỏ mặt lên. 
 -Có dầu gội với sữa tắm dì để trong đó mà, sao con không lấy xài hả Diễm? 
 Tự dưng có tiếng mẹ vang lên, làm thót cả tờ rym. Nãy giờ nói nhỏ xíu mà bà cũng nghe, công nhận mấy bà già thính tai vãi, các thím sau này có tán gái nhớ cẩn thận kẻo bị mẹ tụi nó nghe được tát vỡ alô nhá . 
 -Dạ, tại dầu gội con xài dưới quê còn nên đem theo lên đây xài cho hết luôn, đỡ phí mà dì. Chứ con không có ngại gì đâu. 
Chị lỏn lẻn cười nói. 
 -Ừ, thì dì dặn con vậy. Lên đây ở nhà dì rồi thì cứ tự nhiên, xem như ở nhà. Không được làm khách nghe chưa? 
-Dạ, con biết rồi. 
 Bình thường khi ăn cơm mình hay ngồi cạnh mẹ. Hôm nay có chị lên rồi, mẹ đuổi mình qua phía đối diện ngồi với ba, nhường chỗ cho chị. Vậy càng tốt, tha hồ ngắm nghía . 
 Ở nhà chị mặc đồ bộ, loại quần dài và áo có tay màu trắng, nhìn kín đáo, nết na thùy mị lắm. Không như mấy nhỏ bạn mình, ở nhà toàn mặc quần soọc ngắn cũn cỡn với áo thun sát nách, mỗi khi ngồi xuống là lú sịp cả tấc . Sau vai chị choàng cái khăn để mái tóc xõa dài lên, chắc là mới tắm tóc còn ướt, sợ chảy ra áo.
Lúc này nhìn chị đáng yêu vãi đ*í, mình ngồi đối diện, tay gắp thức ăn và cơm lia lịa nhưng cặp mắt không lúc nào rời khỏi chị. Chắc mới lên còn ngại ngùng nên chị ăn rất chậm. Cả nhà ăn gần xong rồi mà chị vẫn chưa hết chén cơm, thấy vậy mình liền gắp cục thịt gà bỏ vào chén chị (thói galang từ nhỏ đã thấm vào máu ), miệng hối thúc: 
 -Sao chị ăn chậm quá vậy? Ăn nhiều vô, có gì đâu mà ngại. Mẹ em làm đồ ăn nhiều lắm, không thiếu đâu. 
-Ừ, ừ. Chị biết rồi... 
 Thấy vậy ba mẹ không nói gì thêm, ăn hết chén cơm cũng buông đũa, đi lên nhà trên để cho chị đỡ ngại hơn. 
 -Ủa, sao dì dượng ăn ít vậy T? 
Chị hỏi nhỏ. 
 -Tại chị ngại không dám ăn đó, nên ba mẹ em ngưng sớm đi lên trước cho chị thoải mái. 
 Nghe vậy, chị nhăn mặt: 
 -Vậy hả? Chết rồi, kì quá. Làm sao đây? 
-Thì mốt chị tự nhiên đi, đừng mắc cỡ ngại ngùng gì nữa hết là được. Ba mẹ em không thích vậy đâu! 
-Ừ…!! 
 Chị đáp, giọng ỉu xìu. 
 -Chài, nói vậy chứ không có gì đâu. Chị cứ coi nhà em như dưới chị là được rồi. 
-Sao được, nhà cưng mà sao coi như nhà chị được . 
-Ax, có gì không được? Chị xa cách quá ba mẹ em ghét chị ráng chịu.. 
-Ừ, thôi để chị ráng. 

Chị chu môi, làm điệu bộ như đứa bé vừa bị thằng cô hồn nào đó ăn cắp cây kẹo, đang hờn dỗi. Mình nhìn mà thèm cắn cho vài miếng… 

Sau đó, mặc cho mình nài ép, chị vẫn ăn có một chén cơm, húp thêm tí canh rồi thôi. Rồi chị dọn dẹp nhà bếp. Bình thường ăn cơm xong là mình tót lên phòng ôm cái máy tính ngay, hoặc lên đồ đi chơi với bạn bè.
Tùy hôm và tùy theo lịch hẹn, gái trai không phân biệt, đứa nào đt trước thì đi với đứa đó. Hôm nay thì khác, mình ở lại, đứng xớ rớ phụ chị, làm ba mẹ mình ngồi trên nhà coi tivi cứ nhìn xuống bằng ánh mắt sảng hồn . 
 -T lên trước đi, để chị dẹp được rồi. 
 Chị đuổi mình lên, không cho làm phụ. 
 Mặc kệ chị nói, mình lăng xăng đi tới đi lui gom chén đũa, cất nồi cơm… 
 -Thôi, được rồi. Giờ chị rửa chén, T lên trước chơi đi. 
-Làm gì đuổi em hoài dzậy? Đứng đây chơi hem được hả? 
 Bị đuổi như đuổi tà, bực quá, mình sầm mặt xuống, làm mặt ngầu . 
 Thấy vậy, chị le lưỡi: 
 -Đâu có. Tại chị rửa chén sợ văng nước xà bông dơ trúng T thôi, mất công tắm lại nữa. 
-Không sao, em chưa tắm mà. 
 Mình cười he he. 
 -Hèn gì nghe hôi chua nãy giờ, đi tắm đi ông tướng, ở dơ thấy ớn! 
Chị lườm mình. 
 Mình chưa kịp đáp thì có tiếng mẹ gọi: 
 -Đt con reo um sùm nãy giờ kìa T. 
 Mợ, đang vui thì thằng nào phá đám đây, bực vãi. Mình chạy lên lầu, cầm đt lên xem thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ của thằng Thanh sida, liền gọi lại cho nó. 
 -Nãy giờ làm gì không nghe đt vậy mạy? 
 Đt vừa reo chưa dứt tiếng thì nó bắt máy hỏi ngay. -Tao bận, có gì mà gọi dữ vậy? 
-Lên đồ đi, 15p nữa ghé tao, mới tán được 2 em kute vãi lúa, hẹn đi cf tối nay rồi. 
-Vậy hả? Ở đâu ra ngon vậy? 
-Hè hè, lượn trong siêu thị săn được. Rồi, vậy nhen, tao chờ đó. 
 Mình đang định đồng ý, không hiểu sao tự dưng lại từ chối. 
 -Tối nay tao bận rồi, mày rủ thằng Hải khìn đi đi. 
-Ơ dm thằng này, bận clgt? 
-Tao có hẹn chat với em kia rồi, mày éo biết đâu mà hỏi nhiều. 
-Ừ, dm không đi đừng có tiếc nhen ku, 2 em này kute lắm đó!! 
 Thằng Thanh sida gầm gừ trong dt. 
 -Ừ, nhường 2 đứa mày, éo tiếc đâu. Thôi à . 
 Mính tắt máy, lót tót chạy xuống nhà dưới. Chị rửa chén xong rồi, lẹ vãi, gái nhà lành đảm đang có khác. 
 -Chị... 
 Nghe mình kêu, chị đang lau dọn khuôn bếp thì quay lại. 
 -Gì T? 
-Chị sắp xong chưa? 
-Sắp, lau cái này nữa là xong. Chi vậy? 
-Đi uống café với em không? 
 Mình cười hiền lành, miệng dụ khị. 
 Chị lắc đầu. 
 -Thôi, T đi đi. Chút chị phải ngủ sớm, mai ra tiệm học nghề rồi. 
-Chời ơi, mới 7h, đi chút về sớm tha hồ mà ngủ. 
 Nghe mình nói cũng có lý, chị trầm ngâm 1 chút rồi lại lắc đầu. 
 -Thôi, uống café nóng lắm. T đi với bạn đi. 
 Cái đệch, bực lắm rồi nhá. Xưa nay ít khi mình mở miệng mà bị gái từ chối, giờ bị chị lắc đầu 2 lần, thiệt đúng là… không biết nói gì nữa. Vào quán café thì bắt buộc phải uống café à? Đang đứng xớ rớ chưa kịp nói, thì mẹ mình lù lù đi xuống kêu chị. 
 -Diễm tha  đồ đi con, đi đây với dì chút. 
-Dạ, dì chờ con tí. 
 Haizzz... Mình rủ nãy giờ không đi, bà già vừa mở miệng là chạy đi thay đồ ngay, chẳng thèm hỏi là đi đâu? Loạn cmn hết rồi . 
 Bực bội quá, mình leo lên phòng, khi đi ngang phòng chị không quên ngó vào, cửa đóng kín mít, chả nhìn được gì . 
 Cầm dt lên bấm số gọi cho thằng Thanh sida. 
 -Gì đó ku? 
-Đang ở đâu vậy? Đi chưa? 
Mình hỏi. 
 -Đi rồi, tao với Hải khìn đang ngồi với 2 ẻm đây. Sao vậy? Bể kèo rồi hả há há.. 
-Ờ, ngồi quán nào vậy? Tao ra. 
-Thôi mày ở nhà đi, nãy rủ éo đi thì thôi. Giờ 2 thằng 2 ẻm đủ cặp rồi, ra làm gì nữa. 
-Ờ, éo cho thì thôi. Biến mày. 
 Mình bực dọc tắt dt, sau đó bật máy tính lên. Không cho đi thì thôi, bố mày ở nhà xem xxx cũng sướng kém gì. Từ ngày có chị lên, cuộc sống gia đình mình vui hẳn. Không khí lúc nào cũng ấm cúng, mình ít đi chơi hơn, học về toàn ở nhà, chẳng những vậy còn loanh quanh phụ chị một số việc lặt vặt trong nhà, ba mẹ mình có vẻ rất hài lòng . 
 Chị nấu ăn rất ngon, mẹ mình dù vô cùng tự hào về khả năng nội trợ nhưng cũng phải công nhận điều đó. Hơn nữa, mình thấy chị siêng năng và có một niềm đam mê cháy bỏng đối với việc bếp núc, thu vén cuộc sống gia đình, đúng là mẫu vợ lý tưởng luôn các thím ạ . 
 Hơn 2 tuần từ khi chị đến, mình cảm thấy rất hạnh phúc, cuộc sống nhìn đâu cũng thấy màu hồng. Bạn bè, gái gú dẹp qua hết một bên, trong đầu mình lúc này chỉ có chị thôi. Đi đâu, làm gì mình cũng nghĩ đến chị Dù biết mình và chị, với mối quan hệ rắc rối như thế này sẽ khó có kết quả, nhưng mình không thể dừng lại được. 
 Lúc đầu chỉ là một chút say nắng của thằng em dành cho một người chị xinh xắn, đáng yêu, nghĩ cũng không có gì đáng ngại. Dần dần, gần gũi tiếp xúc với chị mỗi ngày, mình cảm nhận được một thứ gì đó đang len lỏi hình thành trong tim mình và ngày càng lấn chiếm, lan rộng ra. Đến bây giờ, mình không biết sự quan tâm, nhớ mong mình luôn dành cho chị được gọi là gì nữa . 
 Chị phải ở tiệm cả ngày, từ sáng cho đến khoảng 4, 5h chiều mới về, hôm nào tiệm đông khách thì về muộn hơn. Trong lúc đó mình đi học nhưng đầu óc cứ như ở trên mây, hay ngồi suy nghĩ lung tung về chị, rồi tưởng tượng ra vài chuyện trong mơ để tdtt 
 Có hôm về sớm không biết làm gì, tụi bạn rủ cf nhưng mình chẳng có hứng đi, thế là xách xe chạy đến chỗ chị làm, chạy qua chạy lại chỉ để nhìn chị giữa trưa nắng chang chang . Nhiều lúc mình muốn đường hoàng đi vào tiệm thăm chị, nhưng chả biết nói lí do gì, với lại tiệm lúc nào cũng có khách, toàn nữ (ngại bỏ mợ), chị với chị Ánh bận bịu, mình cũng không dám làm phiền. 
 Thời gian vui nhất trong ngày của mình là buổi tối, nói thế cũng không được chính xác cho lắm. Tóm lại, cứ khi nào chị có ở nhà, thì đó là lúc mình thấy vui nhất. Phụ chị bếp núc (hôm nào chị về trễ thì mẹ nấu, về sớm thì chị đều giành nấu, không cho mẹ mình làm gì hết), nói phụ cho nó oai chứ thật ra chủ yếu là kiếm cớ ngồi tán dóc với chị thôi, ngồi lặt vài cọng rau gọi là....
Cơm nước xong xuôi, sau đó mình và chị lên lầu hóng mát, ban công nhà mình buổi tối gió thổi lồng lộng, mát mẻ thích lắm! Vừa ngắm trăng sao, vừa ngắm chị, nghe chị thỏ thẻ tỉ tê kể lại những chuyện lặt vặt ở tiệm, thật không gì hạnh phúc bằng. Mặc dù, mình phải công nhận mấy chuyện của chị kể nghe chán bỏ mợ , toàn chuyện vặt vãnh vớ vẩn của con gái, nhưng không hiểu sao mình lại phải ngồi căng tai ra nghe một cách say mê, lú cmnr . 
 Nhưng điều mình mong ước nhất, là được đi chơi cùng chị thì vẫn không thể làm được. Mình đã rủ nhiều lần, lần nào chị cũng có lí do để từ chối. Không hiểu do chị ngại, hay không thích đi với mình . Trước giờ mình quen gái không ít, chẳng phải tự hào đẹp trai gì cho cam, nhưng tự thấy mình cũng có cái gì đó thu hút con gái. Cũng cao to vạm vỡ, mặt không kute như bọn gay Hàn xẻng nhưng cũng khá manly, miệng dẻo, galăng, lại hiểu tâm lý con gái (do 2 bà chị mình truyền lại). 
 Nên mình không nghĩ là chị chê mình, có lẽ có lí do gì khác, không lẽ chỉ xem mình như thằng em bé bỏng dại khờ thôi sao . Mình không thể đoán hiểu được tâm ý của chị, chẳng biết chị đang nghĩ gì... Lần nào đang nói chuyện vui vẻ, mình rủ thì chị từ chối cũng làm mình hụt hẫng, nhưng sau đó chị lại dỗ dành, thế là mình lại vui ngay (vừa đấm vừa xoa, dại gái phải chịu ). 
 Rồi sau bao ngày bày mưu tính kế, nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đìa, mình cũng tìm ra được sát chiêu dụ hổ ra khỏi rừng . 
 Hôm đó, sau một hồi tâm sự, chị vô tình nói chị rất thích xem phim, nhất là từ nhỏ đến giờ chị chưa từng được đến rạp xem phim lần nào (nghe mà thương ==\\\). Thế là qua hôm sau, mình chạy đi mua cặp vé ngay, phim \\\"ngôi nhà trong hẻm\\\", thể loại kinh dị đúng sở thích và ý đồ của mình . Phim này cũ rồi, nhưng mình ở tỉnh, giờ nó mới đem về chiếu, thôi thì có còn đỡ hơn không . 
 Chiều chị vừa về là mình chạy ra gạ gẫm ngay. Khi thấy mình cầm cặp vé, miệng không ngớt quảng cáo đến sùi bọt mép, chị có vẻ đắn đo một hồi, rồi lại kêu mình rủ bạn đi đi. Kệ, từ chối cũng không sao, dù sao đẹp trai không bằng chai mặt, hôm nay chị suy ngĩ lâu vậy có nghĩa cũng lay động trước mồi nhử của mình rồi. Mình lại chạy theo nài nỉ, dụ dỗ, giận hờn bla bla làm đủ trò mà mình có thể nghĩ ra. Cuối cùng chị cũng nhận lời, làm mình sướng run cả tờ rym. 
 Tối đó chở chị đi xem phim mà người mình cứ lâng lâng, cảm giác người ngồi sau không phải chị họ, mà là người yêu. Lúc 2 đứa xin phép đi, ba mẹ mình đồng ý ngay, chắc thấy chị suốt ngày đi làm rồi ru rú trong nhà, ba mẹ cũng thương. Mọi chuyện diễn biến đều rất tốt, đúng như ý mình, ông bà già đều không nghi ngờ gì về động cơ đen tối của mình cả. 
 Phim không được hay cho lắm, trừ vài khúc \\\"thằng nhỏ\\\" xuất hiện, những lúc đó chị đều rất sợ, vô tình nắm chặt tay mình (mình cố tình để tay gần tay chị, để chị có mà nắm, kinh nghiệm sau nhiều lần đi xem phim với gái). Sau đó phát hiện ra, chị bẽn lẽn nhè nhẹ buông tay mình, mình thì vẫn giả vờ như đang chăm chú xem phim lắm, không để ý gì, nhưng thật ra trong bụng sướng vãi. Ngồi xem phim mà mình cứ lén nhìn chị, chả hiểu sao nhìn cả ngày mà vẫn cứ thích nhìn, không chán các thím ợ .
 Xem phim xong cũng hơn 10h tối, mình chở chị dạo lòng vòng hóng mát, ghé vào mấy xe bán hàng rong mua vài xâu tàu hũ chiên, chị 1 xâu, mình 3 xâu, vừa chạy vừa ăn, không gì phê bằng. Buổi đi chơi hôm đó, mình thấy chị rất vui, và đúng như mình dự tính, sau hôm đó mình rủ chị đi chơi dễ hơn trước. Mặc dù chị cũng từ chối, nhưng ít ra rủ 2, 3 lần chị cũng đồng ý đi với mình 1 lần. Vậy mình cũng vui lắm rồi...

Còn tiếp...

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Truyện Radio 14: Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6

Chào mừng bạn đến với Truyen Radio số 14!

   Bạn có nghe thấy gì không? Những cơn mưa đang dần cuốn đi những ngày cuối cùng của tháng 6, tháng 6 với những cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi. Có khi nào bạn để ý, điều gì làm nên điều đặc biệt của những cơn mưa tháng sáu?
"Tháng sáu, mưa, mưa. Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ. Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì. Em như hạt mưa trên phố xưa, Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ.
Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã. Tình xưa giờ quá xa. Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm, Cho anh thương áo em vàng. Tháng sáu trời buồn, Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất Như em như em..."
Những câu thơ buồn da diết ấy của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã trở thành câu hát được nhạc sỹ Phú Quang phổ nhạc khi cất lên không ai khỏi nao lòng. Tháng sáu mưa nhiều, những cơn mưa mùa hạ đến và đi thật nhanh, nhưng đủ làm người ta bật lên một nỗi buồn, một nỗi nhớ… Nắng mưa là việc của trời, ấy vậy mà người ta vẫn cứ vui buồn theo mưa nắng vậy. Tháng sáu là tháng nóng nhất của mùa hè. Tháng sáu nắng chói chang… Và tháng sáu cũng mưa như để dịu đi những oi bức, làm dịu cả những tâm hồn. Những ồn ào phố xá, những bộn bề cuộc sống trở nên lắng lại, dịu dàng và bình yên. Những con phố sạch hơn, những hàng cây xanh hơn và nhịp sống thì như chậm lại; cái nhìn hình như cũng khác - khúc xạ qua lăng kính của mưa.Một buổi chiều nào đó, cơn mưa kéo đến; người ta hối hả, vội vã trong một khoảnh khắc để tránh mưa, rồi lại thư thái, thảnh thơi như thể cuộc sống vốn dĩ là như thế. Ai đó ngồi trầm tư bên cửa sổ nhìn mưa rơi thả hồn lãng đãng, ai đó ngồi ở hiên nhà nghe giọt rơi tí tách, ai đó ngồi trong quán café ngắm dòng người xuôi ngược trong mưa… Tất cả hình như đều nhớ. Mưa bao giờ cũng gợi nỗi nhớ. Nối nhớ ấy có thể là day dứt, nhưng chắc hẳn nó không làm con người ta buồn đến bi luỵ. Cũng như trời có khi mưa khi nắng, thì cuộc đời cũng có buồn có vui. Có những nỗi buồn làm người ta sống đẹp hơn! Tôi vẫn nhớ về tuổi thơ với những trò nghịch dưới mưa: tắm mưa, lội nước, đá bóng, thả thuyền… Ngày ấy trẻ con còn có nhiều chỗ chơi, nhiều chỗ để nghịch. Tháng sáu là tháng nghỉ hè, và lũ trẻ có vô vàn trò để vầy khi trời đổ mưa. Ngày ấy mọi thứ cũng đơn giản hơn bây giờ, đơn giản lắm… Rồi sau này khi đã biết cái gọi là cảm xúc lãng mạn cộng thêm cái tính dở hơi của tuổi mới lớn, tôi cũng như nhiều bạn bè khác hay tự cho cái cảm giác đi - trong - mưa - mà - không - mặc - áo - mưa (dù có áo). Về nhà có bị cằn nhằn nhưng không sợ như thời trẻ con nghịch nước. Cái cảm giác ấy còn đọng mãi. Bây giờ là người lớn, hình như không còn được phép làm điều đó nữa??? Ôi, thời gian… Tháng sáu, mưa… Lại có người ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, vòng xe vội vã trong mưa; hay bâng khuâng trước những giọt nước long lanh còn đọng lại đâu đó… Nỗi nhớ và kỷ niệm chợt ùa về! Truyen Audio thực hiện theo Blog DAArchitect - Hà Thành: Architect, amateur song-writer & photographer
 Hình ảnh: Deviantart.com
 Tháng 6 trời mưa, có ai đó cảm thấy phiền phức khó chịu, có ai đó cảm thấy nỗi buồn man mác, cũng có ai đó reo vui với khúc nhạc mưa, và ai đó lại bâng khuâng trong những kỷ niệm xưa cũ. Hòa cùng xúc cảm của những cơn mưa tháng 6, có một món quà rất đặc biệt gửi từ email của bạn Lê Ngọc Thanh Mai ở Phan Thiết – Bình Thuận. Bài viết mang tên: Mưa! Mưa là thế đấy! được thể hiện qua chính giọng đọc của bạn đọc Lê Ngọc Thanh Mai. Mời các bạn lắng nghe:  Mưa! Mưa là thế đấy! (Truyen Audio) - Mưa, những cơn mưa đầu mùa, những giọt nước mắt của ông trời. Vâng tôi vẫn thường ví những giọt mưa là những giọt nước mắt của ông trời, những giọt lệ khóc thương cho cái tàn ác của con người, và những giọt lệ vui mừng của người cha khi thấy thành quả của những đứa con thân yêu của mình. Tôi rất yêu những cơn mưa, vì mưa luôn làm cho tôi thấy cuộc sống có những khoảng lặng khiến tâm hồn tôi được thanh thản biết dường nào. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, một cô bé sống trong sự yêu thương đùm bọc của gia đình và chưa từng trải nghiệm gì với cuộc sống. Còn đối với những người khác thì thế nào nhỉ? Mưa, các bác nhà nông vui mừng vì không lo mùa vụ này bị hạn hán. Nhưng mưa cũng khiến cho họ phải lo lắng, buồn phiền, vì nước ngập úng cả những cánh đồng ruộng. Mưa là thế đấy! Mưa, làm cho cái khí trời oi bức của mùa hè dịu mát, nhưng cũng gây ra lụ lụt cho nhiều nơi, khiến cho nhiều gia đình nhà tan cửa nát, mất mát không những chỉ về vật chất mà cả tinh thần nữa chứ! Mưa là thế đấy! Mưa, giúp cho cây cối phát triển, không bị héo mòn dưới anh mặt trời gay gắt. Nhưng cũng khiến cho những người lao động gặp khó khăn, khiến cho các cô chú lao công phải làm việc vất vả trong những đêm mưa gió, xuyên qua những cái giá lạnh, rét buốt của những cơn mưa để làm đẹp đường phố. Mưa là thế đấy! Mưa, gia đình sum họp bên nhau trong những ngôi nhà thân yêu của mình, ấm cùng biết bao. Nhưng lại có những đứa trẻ mồ côi, những con người vô gia cư lại lang thang trong cái lạnh lẽo, cô đơn của những cơn mưa. Họ co ro dưới những mái hiên và đứng nhìn những cơn mưa trong niềm hy vọng về một mái nhà hạnh phúc.
  Hình ảnh: Deviantart.com
  Mưa là thế đấy! Mưa, những kỷ niệm của một thời để nhớ, một thời cùng nhau tắm mưa, một thời cùng nhau đạp xe dưới những hàng cây trong những cơn mưa đầu mùa, mưa làm nên những tình bạn đep và giữ mãi những ký ức khó quên. Nhưng cũng là khoảnh khắc của những buổi chia tay trong mưa, đọng lại những kỷ niệm đau buồn của một thời để nhớ. Mưa là thế đấy!... Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt của nó và mưa cũng vậy. Mưa có lúc đem lại niềm vui cho chúng ta, tô điểm thêm cho cuộc sống, nhưng mưa cũng đem lại đau khổ, tẻ nhạt cho nhiều người. Những giọt nước mắt của ông trời sẽ mãi lăn dài trên cuộc sống này, để cho con người biết rằng cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt của nó. Sống cho bản thân mình, nhưng bạn cũng phải biết rằng, sống vì người khác cũng là sống cho bản thân mình đấy! Cuộc sống của chúng ta do chính bản thân chúng ta quyết định, tìm đúng chiếc chìa khoá cuộc sống để mở đúng cánh cửa dẫn vào tương lai tốt đẹp của mình các bạn nhé! Và hãy một lần đứng dưới trời mưa nhắm mắt lại và ngẫm nghĩ, nước mắt của ông trời rơi vì ai?...     Nguồn: nhacvietplus.com.vn